Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 5

 CHƯƠNG 9: NGƯƠI LÀ TA ĐÍCH ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ




Trời trong xanh, gió thanh thanh, ko khí thập phần mát mẻ, dễ chịu lòng người cũng toát lên một cỗ thả lỏng

“Công tử ngài có thể tiến vào, Trầm công tử đang chờ ngài” một gã sai vặt cung kính nói

“Cảm ơn vị đại ca này ” , Vô Ưu ôn hòa mỉm cười, hắn từ ngày được cứu ra khỏi sơn trại liền bỏ hết xuống quá khứ bắt đầu làm lại từ đầu, hắn thật sâu cảm kích vị tướng gia trong truyền thuyết, toàn bộ nam nhân được cứu ra khỏi đó được an bài tốt lắm, nhiều người có chí thì được an bài công việc, người thì về quê được cấp lộ phí cho nên hắn cảm thấy vị này tướng gia cũng ko đáng sợ như trong lời đồn, sáng nay có người báo hắn có người muốn gặp hắn, ko ngờ là người trong phủ tướng gia, hắn nghi hoặc đi về phía trước

Chỉ thấy khung cảnh bên trong tựa như thế ngoại đào nguyên, thập phần xinh đẹp đặc biệt mảnh sân đào hoa rực rỡ càng tô thêm vẻ diễm lệ, dưới những tán đào xinh đẹp xum xuê có một nhuyễn tháp, cái nhuyễn tháp thực sự tinh xảo nhìn cũng biết rất quý giá, tại đó một thân bạch y lười nhác an tĩnh ngỗi, ngũ quan xinh đẹp, kia dung nhan quả thật hiếm có chính là như vậy gây cho hắn cảm giác quen thuộc a

Thiếu niên bạch y mở mắt ra nhìn lam y thiếu niên trước mặt, màu tím xinh đẹp câu hồn con ngươi nhu hòa nhìn người trước mặt thập phần thân thích

“Ngươi là……”…Vô Ưu giật mình nhìn về phía người đối diện

“Mộng ca ca”, Trầm Phượng khẽ kêu, âm thanh tràn đầy vui sướng mỉm cười nhìn người đối diện

Vô ưu kích động chạy đến, này chẳng phải Phượng nhi hay sao, tiểu thiếu niên ôn nhu xinh đẹp luôn hướng mình mỉm cười, ngày đó chia tay hắn thập phần lo lắng hôm nay lại gặp hắn chỗ này a, Vô Ưu từ lâu xem Trầm Phượng như đệ đệ, luôn chiếu cố thương yêu cho nên lần đó hắn liều mạng giúp Phượng chạy trốn a

“Phượng nhi, đích thực Phượng nhi a, ngươi thế nào có hay ko hảo”, Vô Ưu kích động nhìn Trầm Phượng

“Ân, ta tốt lắm, Mộng ca ca ngươi có hay ko khỏe” , Phượng ôn nhu mỉm cười nhìn hắn

“Ta tốt lắm, ngươi đừng lo”, Vô Ưu gật đầu nói

“Đúng rồi sao ngươi lại ở trong này”, Vô Ưu nghi hoặc hỏi, này nghe đồn tướng gia giận giữ vì lam nhan nên mới đem Ngõa Long toàn bộ diệt sạch, ko lẽ…

“Ta……” Trầm Phượng thì thầm

“Hắn là người của ta” , âm thanh băng lãnh vang lên, một đạo thân ảnh từ từ tiến vào
 Chỉ thấy một thân hắc y đặc biệt phá lệ mê hoặc, chỉ vàng thêu hùng ưng càng tăng lên mị lực cùng ngạo khí của nàng , kia xinh đẹp dung nhan, tuấn mỹ vô trù làm cho Vô Ưu ko khỏi phút chốc có chút ngẩn ngơ nhưng rất nhanh khôi phục trong mắt một mảnh thanh minh, đều này làm cho Vũ Mị đặc biệt đối hắn có hảo cảm

“Ngươi như thế nào ăn mặt như thế phong phanh a”, Vũ Mị khẽ nhíu mày đem ngoại bào bao bọc lấy Phượng đem đặt ở mình trong lòng, ôn nhu đối đãi, Phượng thì thẹn thùng đỏ mặt, cúi xuống ko dám ngẩng đầu, Vô ưu kinh ngạc nhìn hai người, chậm rãi khóe miệng có chút mỉm cười, xem ra đồn đãi thật ko sai, nàng đối Phượng dường như tốt lắm hắn cũng an tâm a, nhưng Phượng chẳng phải luôn tìm kiếm cái kia chủ nhân miếng tiểu ngọc sao, chẳng lẽ…!

“Ngươi là Thanh Mộng”, Mị ngữ khí có chút mềm lại, nàng ko nghĩ ở trước mặt Trầm Phượng có chút băng sơn a

“Là……”..Vô Ưu cúi đầu, “ gặp qua tướng gia,” thái độ hoàn toàn ko siểm ko nịnh

“Ngươi cứu Phượng, ta thiếu ngươi một mảnh ân tình, nói đi ngươi muốn gì”, Mị vấn

“Ta cứu Phượng nhi vì đối hắn xem như mình đệ đệ, ko liên quan đến tướng gia vì vậy đa tạ ngài hảo ý”, Vô Ưu mỉm cười đạo

Đường Vũ Mị ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân chừng 25, 26 thanh tú dung nhan, thong dong điềm đạm ko một tia tạp chất, bình tĩnh đại biểu cho một nhất thế anh tài a, Vũ Mị gật đầu nhìn hắn

Là a, thật hảo thú vị , nàng mấy ngày nay cho người quan sát hắn, từ ma quật đi ra nhiều kẻ tự sát, người còn sống thì chui nhủi về quê, chỉ còn 3 người kiên định làm việc, quên đi quá khứ, mà hắn lại đại biểu trong số đó

“Phủ tướng gia của ta thiếu một nhân tổng quản ngươi có hay ko hứng thú”, Mị lên tiếng

Vô Ưu kinh ngạc nhìn Mị, Phượng có chút vui vẻ nếu như Mộng ca ca ở lại hắn có người bầu bạn a

“Ta người bên cạnh ko có kẻ bất tài, ngươi nếu tự tin thì nhận lấy, ko thì tiễn”, Đường Vũ Mị ko hờn giận nói

“Là…….Vô Ưu tuyệt đối ko để cho tướng gia thất vọng”, Vô Ưu mỉm cười nói, thong dong mà điềm đạm, hắn nhất định phải oanh oanh liệt liệt làm tốt này việc, hắn phải chứng minh này đây thế giới nam nhân cũng có chính mình bản lĩnh

“Hảo…………”..Mị nhếch môi cười, bễ nghễ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ

“Vũ……”…Mị lên tiếng, một đạo thân ảnh nhanh chóng vụt ra, cung kính nhìn về phía Mị

“Chủ thượng”

“Hắn giao cho ngươi”, Mị lên tiếng

“Là…………”..Vũ xoay người đi, mang theo Vô Ưu biến mất

“Sao vậy?” Đường Vũ Mị khẽ cười nhìn Trầm Phượng

“Mị……….ta ko biết cầm kì thi họa…”..Phượng cúi mặt nói

“Ân”, Vũ Mị nghi hoặc

“Ta cũng ko biết nấu nướng, thiêu thùa nha…………”..Phượng càng cúi thấp đầu nói

“Thì sao?” Vũ Mị ko hờn giận nói

“Ta ….ta là kẻ bất tài…”….Phượng càng thêm ủy khuất cúi đầu nói

“Ân……….Mị nhìn Phượng, một chút rồi phá lên cười, này nam nhân như vậy hảo đáng yêu đâu, nàng thật sự mê luyến đơn thuần lương thiện hắn nha , hận ko thể đem hắn buộc chặt bên người

“Ta ta….ta…..ko biết sẽ học…”…cho nên Mị ngươi đừng có hay ko ghét bỏ ta, Phượng càng thêm lo lắng nắm vạc áo Mị vấn

‘ Ân…’ Vũ Mị ko nói chỉ dùng hành động a, hành động là tốt nhất thiết thực, dùng tay ấn trụ hắn cổ hung hăng hôn thần của hắn, giảo hoạt mân mê, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa quấn lấy, hương vị thật ngọt lắm cho nàng có chút quyến luyến ko rời, phượng mâu xinh đẹp mang theo khát vọng sâu trọng áp chế đi xuống, dù sao vẫn chưa là thời điểm này đi xuống, da của Phượng đặc biệt mềm mại, phấn nộn làm cho nàng yêu thích ko buông tay cho nên dù ko làm gì Mị cũng chính là thực thích sờ sờ Phượng xinh đẹp khuôn mặt, thon dài tay ngọc đi lên a. Phượng thì chỉ ngây ngốc thẹn thùng đi xuống, kiểm càng ngày càng đỏ , chính là vùi đầu thật sâu ấm áp này hoài ôm thôi, hắn nhất định ko buông tay phân ôn nhu ấm áp này a

“Đứa ngốc, ngươi chính là ngươi a, duy nhất trên này thế giới là Phượng độc nhất vô nhị, Phương của ta nha…….” Vũ Mị âm thanh nỉ non thì thào bên tai hắn

“Ân…….”.Phượng mỉm cười nhìn nàng, như mẫu đơn rực nở, mỹ lệ chói mắt nhưng lại thanh thuần như u nhã bích liên

“Ta nghĩ học một chút”, Trầm Phượng ngẩng đầu ánh mắt mong chờ nhìn Vũ Mị, tựa như hài tử đòi nhận quà thập phần đáng yêu làm cho Mị có chút ko kiềm chế nổi a, thật hảo khổ !!

“Tốt, chỉ cần ngươi thích là được, ta giáo ngươi”. VŨ Mị ôn nhu cười

“Thật sao?” Phượng vui mừng nhìn mị, tự dâng lên mình môi đỏ mọng khẽ hôn, Mị ngạc nhiên này là hắn lần đầu tiên chủ động a, mỡ đến miệng mèo ngu gì ko ăn a, ko ăn chính là có tội cho nên Mị càng thêm điên cuồng cắn nuốt cho đến khi môi hắn có chút sưng đỏ mới luyến tiếc buông ra

“Ngươi ,tiểu yêu tinh”, Đường Vũ Mị quát khẽ đem hắn ôm hạ, nhàn nhã hai người nằm trên nhuyễn tháp tắm nắng, lãnh hương hoa đào nhàn nhạt làm xay lòng người, rất nhanh khiến hai người có chút mơ màng buồn ngủ

“Ai?…” Mị khẽ quát, này đào viên ko được phép của nàng ko ai có thể bước vào, này nhân cũng thật to gan đi, Phượng nhu nhu dụi mắt nhìn về phía trước

“Ha hả, muội muội ngươi như vậy thính a” , một đạo thân ảnh đi ra, khí chất cao quý, nàng một thân hoàng y càng thêm vẻ phiêu dật tuấn mỹ, mắt đẹp có chú tinh nghịch đáng yêu cười cười nhìn về phía Mị sau đó mắt dừng lại trên người Phượng

“Mị, chúng ta đến xem ngươi”, ấm áp ôn hòa âm thanh vang lên, một nam tử xinh đẹp bước đến bên cạnh vị nữ tử nọ, xinh đẹp dung nhan một cổ nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thân cận, hồng y càng tôn lên trời sinh thiên thành bộ dáng của hắn

“Hai ngươi có vẻ rãnh a”, Mị lười biếng tiếp tục ôm Phượng sưởi ấm, ko để ý đến đôi phu phụ kia

 “Ô…ô…ngươi này ác ma thấy sắc quên thân, 2 ngày ko gặp, ta thực nhớ ngươi nha cho nên đặc biệt xem ngươi, ngươi lại như thế……”…hoàng y cô gái ra sức ủy khuất tiếp tục diễn trò

“Này! Mị…nàng”, Phượng có chút lo lắng nhìn Mị

“Ko có việc gì”, Vũ Mị ôn nhu đối hắn, thở dài nhìn kia lười biếng hoàng đế

“Đến rồi thì ngồi xuống đi, Tĩnh đang mang thai ko thể mệt nhọc”, Vũ Mị âm thanh nhu lại nhìn hai người

“Ân……”.Âu Dương Sắc Vi nhanh chóng đỡ Lãnh Tĩnh ngồi xuống, bốn người chính là đối mặt nhìn nhau ko nói

Ngươi là đào viên chủ nhân? “Sắc vi vui vẻ nhìn Phượng vấn. Nam nhân thật ko sai, kia dung nhan thật hiếm thấy đặc biệt câu hồn nhân tâm màu tím con ngươi càng thêm lệ chất a, này muội muội xem người thật ko sai

“Là…”…Phượng xấu hổ đáp.

“Ta là Âu Dương Sắc Vi là tỷ tỷ của Mị , Sắc Vi vui vẻ giới thiệu, còn đây là phu quân của ta, Lãnh Tĩnh”, Sắc Vi kéo Lãnh Tĩnh giới thiệu

Lãnh Tĩnh ko nói khẽ mỉm cười gật đầu, nam nhân đơn thuần thiện lương khiến hắn cũng cảm thấy hảo cảm
“Ta là Trầm Phượng……”..Phượng cúi đầu chào, thì ra là Mị tỷ tỷ a

“Ngươi đến đây có việc gì”, Vũ Mị nhìn về phía Sắc Vi,

“Ko có gì, đến thăm ngươi sẵn xem vị nào có thể đem cao ngạo tuyệt diễm vô song đương triều thừa tướng bắt lấy tâm a, bỏ cả công việc vui sướng trong ôn nhu hương a”, Sắc Vi vui vẻ cười cười nói, Lãnh Tĩnh chỉ im lặng ôn nhu cười, xem ra Sắc Vi là đang ganh tị rồi

“Ta…ta”, Trầm Phượng có chút bất an nhìn Vũ Mị, là hắn khiến nàng bỏ lỡ công việc sao, hắn thật tội lớn nha!!!,

“Đừng nghe nàng nói bậy” , Mị ôm hắn an ủi, trừng mắt nhìn về phía Vi, làm cho nàng ta có chút le lưỡi

“Ngươi hình như nhàn, xem ra tấu chương giải quyết hết rồi”, Mị ôn nhu cười, con ngươi bắn ra đe dọa

“Ha hả……ta đùa a, muội muội đừng tức giận, ta thương tâm ” , Sắc Vi mặt dày chạy đến làm nũng

“Biệt nháo loạn,” Vũ Mị ngữ khí mềm nhẹ lại có chút sủng nịnh

“Ân, hai ngày nữa trong cung tổ chức yến tiệc hai vị sứ giả, ngươi nhất định phải đến a, còn nữa mang theo Phượng cho vui ”, Sắc Vi âm thanh mê hoặc

“Ta biết”, Đường Vũ Mị cười khẽ

Trầm Phượng thì bối rối, này chẳng phải đương kim hoàng thượng sao chứ, hắn phải lễ mới đúng a nhưng mà Mị như vậy ôm chặt hắn, còn nữa dự tiệc sao, hắn ko quen chỗ đông người a, có chút sợ. Phượng gắt gao nắm vạc áo Mị, mâu quang có chút bất an

“Ko sao” , Vũ Mị sủng nịnh ủng hắn vào lòng, nhìn về phía hai người kia nói

“Hai ngươi về thôi, Vi ngươi như thế chạy loạn, Tĩnh sức khỏe chưa hồi phục ảnh hưởng thai khí, mau đem hắn về tĩnh dưởng a”

“Là a, ko làm phiền ngươi cùng Phượng nha,” Âu Dương giảo hoạt cười, đem Lãnh Tĩnh mang đi, bộ dáng tựa như trăm năm hồ ly .





CHƯƠNG 10: TIỂU KHÊ


“Phượng có muốn hay ko ra ngoài dạo chơi một chút, ân” Vũ Mị cười vấn

Phượng ko nói, mâu quang có chút suy nghĩ, ra ngoài hắn có cảm giác bất an a, đã quen với hoài ôm ấm áp, đi một mình hơi sợ, có rất nhiều nữ nhân đáng sợ ngoài đó, nhưng mà hắn cũng ko thể suốt ngày nằm trong lòng Mị nha, nàng đường đường là thừa tướng, công việc rất nhiều rồi ko thể quấy nhiễu

“Ân……ta ra ngoài một chút thay đổi ko khí” Phượng ôn nhu nói, hắn cũng phải mạnh mẽ ko để cho Mị lo lắng


“Tốt……..ra ngoài dạo chơi, mua một ít đồ ngươi thích…”Mị mỉm cười nhu nhu hắn sợi tóc, này nam nhân lúc nào cũng nghĩ cho người khác, như thế Phượng càng làm cho nàng mê luyến

“Ân………đừng lo cho ta”, Phượng ôn nhu cười, xinh đẹp khuôn mặt tiếp tục cọ sát vào người Mị, hắn thật thích này cảm giác ấm áp hòa quyện cùng lãnh hương hoa đào nhàn nhạt này a. Đường Vũ Mị , thở dài, ngu ngốc nam nhân, muốn đốt lửa sao
“Chủ thượng, ko phái người theo Phượng nhi sao”, Vô Ưu lo lắng hỏi

“Ko cần, Phượng có thể tự lo được”, Mị nói tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương, này chết tiệt Âu Dương Sắc Vi, toàn bộ tấu chương tống hết cho nàng làm nàng ko có thời gian lo cho Phượng, thật sự mệt chết nhân a

“Là……”.Vô Ưu cáo lui ra ngoài, chủ thượng tin vào năng lực của Phượng hay có dự định khác đây, mấy ngày hắn quan sát, quả là tướng gia rất sủng nịnh Phượng nhưng mà nữ nhân chẳng phải luôn bạc tình sao, hắn cũng có chút lo cho Phượng . Vô Ưu thở dài xoay người bước đi

“Điện, đem số tấu chương này đưa cho nàng, bảo nàng xem qua rồi đóng dấu”….Mị phân phó nói

“Là………”.Điện nhanh chóng thu thập bước đi, là a chủ thượng cũng thật vất vả đi, Nữ hoàng càng ngày càng lười nhác, Chủ thượng như thế sủng nàng…..thật là nguy to a…!!!!

“Phong, hai sứ giả động tĩnh thế nào”, Mị vấn, tay vẫn tiếp tục xử lí sổ sách

“Chủ thượng, bọn họ vào kinh rồi nga, hơn nữa nghe nói mục đích lần này đi ko chỉ đơn thuần thăm viếng mà cầu thân”, Phong gật gù nói, mâu quang lóe sáng nhìn về phía Vũ Mị

“Ân?” Mị nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Phong
“Hình như đối tượng là ngài a”, Phong nín cười nói, ách thật muốn cười lớn nga, nhưng phải nghẹn hắn còn muốn sống thêm vài năm, kiếm một ôn nhu phu lang a, nhưng mà nghẹn cười thật sự nội thương a….

Mị ko nói cúi đầu tiếp tục xử lí tấu chương, khóe miệng nhếch lên cười lạnh bỗng chốc làm cho căn phòng giảm xuống vài độ ,Phong có chút lạnh, ha ha may mà nàng đã quen nên ko đến nỗi bị đông chết đâu

 “Lôi, Phượng thế nào”, Mị tiếp tục hỏi, ngữ khí có chút mềm hơn

“Là thuộc hạ cho hai ảnh vệ đi theo bảo vệ Trầm công tử tốt lắm, biệt lo lắng”, Lôi đáp……..thật là những việc lien quan đến Trầm công tử chủ tử thật có chút ôn nhu ko băng sơn ngàn năm như thế a, cũng làm cho người ta ít nhiều thoải mái


“Tốt……” Vũ Mị cười, tiếp tục làm việc

“Chủ thượng, Thanh long đường chủ báo tin Chu tước đường chủ bị bắt cóc,” Vũ từ bên ngoài bước vào vội vã nói, ngữ khí đầy lo lắng

“Sao, thật to gan ai dám động vào người của Huyết sát minh cung” Phong phẫn nộ nói

“Chuyện như thế nào……”, Mị gác bút ngẩng đầu nhíu mày hỏi, âm thanh dần băng lãnh đi lên, Chu tước đường chủ Lê Ngạo Nhiên, tuy là nam nhân nhưng tài hoa hơn người, buôn bán kinh thương mấy ai bằng hắn, tuy võ công ko cao nhưng cũng ko thể ko đối phó được những hạng tầm thường. Vì thế Mị rất tin dùng, hắn quản lí Chu tước đường rất tốt, sinh ý tam quốc ko ngừng phát triển, hơn nữa nàng đoán ko lầm Vũ có chút để ý hắn.

“Theo như Thanh long báo thì cách đây 5 ngày Chu tước đường ra ngoài sau đó biến mất, Thanh long đường chủ vận động người đi tìm kiếm nhưng tạm thời chưa có tin tức”, Vũ nóng vội nói

“Ân, ngươi mang theo 10 ảnh vệ đi điều tra, tìm được phải báo cho ta ko được nói vội,” Vũ Mị phân phó nói……..này người dám bắt hắn cũng ko phải dạng tầm thường nên cẩn thận một chút a

“Là chủ thượng……”….Vũ xoay người nhanh chóng đi

“Xem ra tìm được Lê Ngạo Nhiên nhanh chóng đem hai người thành hôn mới được” Đường Vũ Mị có chút mỉm cười nói, Vũ bình thường trầm ổn nhưng lần này có vẻ phá lệ xem ra…….

“Chủ thượng, ngươi biết……”….Phong nhảy vào nói

“Ngươi nói xem…” Vũ Mị khẽ cười tiếp tục làm việc

Lôi, cùng Phong ko nói chỉ lẳng lặng nhìn, xem ra chủ thượng bề ngoài băng sơn nhưng trong lòng cũng thật quan tâm bọn họ nha, Lôi cùng Phong nhếch miệng cười, một luồn ấm áp trong lòng chảy qua, ko khí trong phòng có chút hài hòa.



Trên đường lúc này mọi người có chút chú ý đến một thân ảnh đang dần tiến lại, xa xa bạch y phiêu diêu, tinh xảo ngũ quan, thanh nhã u đạm, xinh đẹp màu tím phượng mâu câu hồn nhân tâm. Thật là một nam nhân đặc biệt xinh đẹp , điều này làm ko ít sắc nữ có chút tâm động a, chính là trên người hắn toát lên một cổ quý khí ko nói nên lời, xem ra thân phận thật ko tầm thường cho nên nhiều kẻ cũng dè chừng

Trầm Phượng vừa đi vừa thăm dò, phố xá đông đúc thật ko hợp với hắn, đúng ra hắn thích ko gian yên tĩnh có hai người a, nhưng mà .., Phượng có chút đăm chiêu bỗng dưng một tiếng hét từ xa chạy đến phá vỡ suy nghĩ của hắn

“Công tử…..công tử, người cứu ta..cứu ta…”.một gã thiếu niên thanh tú chừng 14,15 tuổi chạy đến quỳ xuống nắm vạc áo Trầm Phượng van xin, nước mắt giàn giụa bộ dáng thập phần thê thảm

“Ngươi là ai?” Trầm Phượng cúi xuống ôn nhu hỏi, xinh đẹp dung nhan nhu hòa làm cho bỗng chốc gã thiếu niên có chút ngây ngốc

“Ta……”.gã thiếu niên chưa kịp mở miệng thì một gã cao gầy phụ nữ tiến đến lôi gã thiếu niên ra chửi bới

 “ Ngươi có phúc mà ko biết hưởng, Trần đại nhân như thế coi trọng ngươi lại ko biết phúc như thế chống lại…..” gã cao gầy phụ nữ hét lên, lôi gã thiếu niên xoành xoạch. Dân chúng im lặng ko ai dám lên tiếng, Trần Đô Châu thái thú chuyên môn đoạt dân nam, nhiều người bất bình chính là lực thật nhỏ ko ai dám phản khản a

“Công tử…công tử cứu ta, ta ko muốn a….”.gã thanh tú thiếu niên giãy nãy, tay níu vạc áo Trầm Phượng

“Vị cô nương này , hắn ko muốn có thể tha cho hắn a”, Trầm Phượng có chút sợ này hung ác nữ nhân nhưng vẫn trấn định ôn nhu cười ( Sao em ngây thơ quá dậy em!)
Gã cao gầy thiếu nữ lúc này mới nhìn kĩ Phượng, bỗng chốc hai mắt gã lóe sáng, này nam nhân thật mỹ a, hắn chưa bao giờ như thế thấy người đẹp, nếu bắt hắn Trần đại nhân chắc chắn sẽ thích, lúc đó hắn tha hồ thăng quan tiến chức


“Cũng được a…..nhưng ngươi phải thay hắn”, gã cao gầy nữ tử giọng nói có chút éo ó chút ti tiện, mắt vẫn chăm chăm nhìn Phượng bộ dáng như ko thể ăn tươi nuốt sống nga, làm cho Trầm Phượng có chút nổi da gà.

Phượng khẽ cau mày, này nữ nhân như thế ghê tởm a, gã cao gầy nữ nhân tiếp tục cười dâm loạn, tay như muốn vồ về phía Phượng. Bỗng một đạo thân ảnh vọt ra, chưởng lực đánh bay gã phụ nữ nọ, gã cao gầy nữ nhân bị đánh nội thương máu ồ ạc phun ra, cảnh tượng làm cho dân chúng tập trung càng đông, hiếu kì vị nào có gan chọc Trần thái thú


“Ngươi……”gã cao gầy nữ tử nhìn về hắc y nhân trước mặt, lãnh băng con ngươi, hơi thở ẩn chứa sát khí, tuấn mĩ khôi ngô dung nhan, một nữ nhân chừng 23 tuổi đích thị Si một trong những ảnh vệ được phái bảo vệ Trầm Phượng

”Công tử, để người hoảng sợ rồi” Si cúi đầu nói, Phượng công tử là chủ thượng trân quý như bảo thạch a, có chuyện là nàng chết chắc

“Là….cảm ơn” Phượng ôn nhu cười .Mị thật là luôn cho người bảo vệ hắn , này phân tâm khiến cho hắn cảm động ko ngớt

“Ai đang gây chuyện, to gan dám gây loạn…….”.một trung niên nữ tử dẫn theo một nhóm vệ binh bao vây lấy đám người Phượng

“Lan đại nhân, người sao vậy……”..trung niên nữ tử chạy đến bên gã cao gầy nữ tử đỡ dậy, ngữ khí có chút ổn trọng

“Là….mau bắt bọn họ, dám bắt người Trần đại nhân coi trọng…đả thương..bổn quan,” cao gầy nữ nhân vui mừng nói

Trung niên nữ nhân nhìn đám người trước mặt, nữ tử có một cổ phong phạm ngạo khí kiệt ngao bất tuân, xem ra ko phải là nhân vật tầm thường ko dễ đắc tội a, cho nên trung niên nữ tử lại gần chỗ Si ôn hòa nói

“ko biết vị này cô mọi việc là thế nào a”
Si liếc nhìn gã trung niên nữ tử, xem ra ko phải là ko có mắt, Si cười lạnh cao giọng nói:

“Xem ra Trần Độ Châu cũng thật to gan, người của thừa tướng đại nhân cũng dám bắt, xem ra hắn muốn xuống diêm vương báo danh a, Si cười cười nhàn nhã nói, ném cho trung niên nữ nhân mảnh hồng ngọc

“Tham kiến tướng gia……”.gã trung niên nữ nhân hoảng sợ quỳ xuống, hồng ngọc biểu tượng của tả thừa tướng, thấy vật như thấy người a, binh lính đồng loạt quỳ theo, dân chúng thật sâu oanh động quỳ xuống, thì ra là thừa tướng đại nhân a, xem ra lần này Trần thái thú chỉ có con đường chết, dân chúng vui mừng, vài người nhìn về phía Phượng, thật xinh đẹp nam nhân xem ra vị này chính là người làm cho tướng gia giận dữ vì hồng nhan


“Gã cao gầy nữ nhân thì hoảng sợ run run, lần này chết chắc a, ác ma thừa tướng, người của nàng mà hắn cũng dám vô lễ xem ra lần này……”nhớ đến cảnh ngũ mã phanh thây của Ngõa long, Lan đại nhân chân tay co rút, óc tê dại đi lên. Còn thanh tú gã thiếu niên có chút hoảng hốt nhìn về Phượng, công tử cao quý này chính là đối tượng hâm mộ của toàn bộ nam nhân cả nước sao, quả là tuyệt đại phương hoa , cao quý như vậy hắn xứng hầu hạ sao, nghĩ đến đây thanh tú thiếu niên có chút buồn bực

“Ngươi đem hắn về nhất vào đại lao, mọi việc ta sẽ bẩm báo cho tướng gia, tất cả lui ra đi”, Si phân phó nhìn về phía trung niên nữ nhân

“Là……” trung niên nữ nhân vâng dạ, hên a hắn ko có đắc tội với bọn họ a. Dân chúng binh lính phân tán ai về nhà nấy, Si cũng vô thanh vô tức biến mất, chủ tử bảo chỉ cần âm thầm bảo vệ a, ko nên lộ diện

“Ngươi tên gì” Trầm Phượng lúc này mới nhìn về gã thiếu niên ôn hòa hỏi

“Ta …ta….tiểu Khê…”.thanh tú thiếu niên ấp úng đáp, mâu quang có chút lo lắng

“Người thân của ngươi đâu”, Phượng tiếp tục vấn

“Ko có, ta….ta là cô nhi…”..tiểu Khê mắt có chút ướt át nói

“Công tử…ta biết là ko xứng nhưng Khê nhi ko còn nhà, người có thể cho ta hầu hạ người chăng, việc gì Khê nhi cũng làm được a…”…tiểu Khê chó chút phập phồng nói, lo lắng nhìn Phượng

“Ân….ngươi có thể”, Phượng ôn hòa cười, đáng thương thiếu niên

“Thật sao, công tử cảm ơn ngài, Khê nhi nhất định làm việc thật tốt”, tiểu Khê vui vẻ quỳ xuống tạ ơn nói

“Tiểu khê, về sau đừng quỳ như thế ta ko quen a” , Phượng cúi xuống đỡ hắn lên ôn nhu nói

“Là….”.tiểu Khê cảm động, công tử thật tốt lắm , hắn nhất định phải hảo hảo bảo vệ công tử ko cho ai bắt nạt hắn, tiểu Khê âm thầm quyết định
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8 Tap 2
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14 Tap 3
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19 end
Phan_1 Tap 1
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .